30 Năm Sài G̣n Mất Tên.
Bài viết : Linh Mục Nguyễn Hữu
Lễ.
Thắm thoát đă 30 năm qua kể từ
biến cố đổi đời trên quê hương Việt Nam. Mặc dù thời gian 30
năm chỉ là một khoảnh khắc trong chiều dài của lịch sử nước
nhà, nhưng 30 năm là một thế hệ đời người vàø thời gian đó cũng
đủ để làm lắng đọng những cảm xúc mănh liệt buổi ban đầu
trước cuộc đổi đời trong tâm trí nhiều người Việt Nam.
Nếu nói sự thay đổi là quy luật của cuộc sống con người, th́ trong
chính trị quy luật này lại trở thành tất yếu. Lịch sử của Dân Tộc
là một sân khấu lớn đă thay cảnh đổi màn qua ḍng thời gian, cùng với
sự xuất hiện, và sụp đổ của các triều đại và thể chế
chính trị kế tiếp nhau. Điều này cũng xác tín định luật sau đây:
“Triều đại nào rồi cũng sẽ tàn rụi, thể chế chính trị nào
rồi cũng sẽ qua đi, chỉ có Dân Tộc là trường tồn”.
Thông thường, một chế độ vừa lên nắm quyền luôn có khuynh hướng
tẩy trừ di sản của chế độ cũ, nếu những ǵ không thể xóa bỏ
được th́ t́m cách biến đổi dưới h́nh thức này hoặc dạng thức
khác. Tuy nhiên, phải hiểu rằng bất cứ một thể chế chính trị nào cũng
chỉ là một dấu chấm trên trang sử ngàn đời của Dân Tộc, và Dân Tộc
có những giá trị tinh thần vượt thời gian và không gian mà không một thể chế
chính trị nào có quyền vi phạm.
Từ sự hiểu biết đó, đă từ lâu tôi hằng thao thức và trăn trở
trước sự kiện người Cộng Sản Việt Nam (CSVN) trong cơn say men chiến
thắng đă cưỡng bức một phần giá trị tinh thần của Dân Tộc
bằng cách tước bỏ tên của Thành Phố SÀI G̉N để thay bằng tên Thành
Phố Hồ Chí Minh. Tôi không có ư luận bàn ở đây về tên gọi mà người CSVN
đă dùng để áp đặt lên Thành Phố SÀI G̉N. Tôi chỉ muốn bày tỏ sự khẳng
định là không một thể chế chính trị nào có quyền áp đặt việc thay
đổi những địa danh thân yêu đă có lâu đời trong ḷng người dân, v́
đó là một phần giá trị tinh thần của Dân Tộc. Tên gọi SÀI G̉N đă có lâu
đời trước khi chủ nghĩa Cộng Sản xuất hiện trên quê hương,
và các danh xưng HÀ NỘI, HUẾ, SÀI G̉N đă từ lâu đời trở thành ba điểm
tựa vững chắc của giang sơn Việt Nam, không phụ thuộc vào bất cứ
một chế độ nào. Việc một thể chế chính trị đổi tên của
một thành phố đă có lâu đời trong ḷng Dân Tộc bằng một tên gọi nặng
tính chính trị là điều xúc phạm tới Dân Tộc; chưa nói tới tâm trạng người
dân của thành phố đó, đă nghĩ ǵ về tên gọi mới, mà giới chính trị
đă áp đặt trên thành phố thân yêu của họ.
Sự kiện SÀI G̉N bị đổi tên khiến tôi rất đau ḷng khi thấy một phần
giá trị tinh thần của Dân Tộc đang bị thế lực chính trị cưỡng
đoạt; tâm tư thầm kín của một thành phần Dân Tộc bị những kẻ
say men chiến thắng chà đạp. Có lúc tôi suy nghĩ miên man, nếu lúc này người
Việt Nam không bày tỏ một thái độ nào, th́ chế độ CSVN, hoặc một
chế độ nào tiếp theo sau, có thể sẽ tiếp tục tước đoạt
di sản của dân tộc bằng cách đổi tên Thành Phố HÀ NỘI ra Thành Phố Nguyễn
Văn A, và Thành Phố HUẾ ra Thành Phố Nguyễn Thị B. Như thế c̣n ǵ là “Chiếc
Nôi Dân Tộc”, c̣n ǵ là “ Cố Đô Thân Yêu” trong ḷng người dân?
Không bao lâu nữa sẽ tới ngày 02 tháng 6 năm 2006, đúng 30 năm ngày SÀI G̉N mất tên.
Tôi bồi hồi xúc động ngồi ghi lại vài hàng tâm tư này để xoa dịu
nỗi u hoài, và cũng với mục đích gởi tới toàn thể đồng bàoViệt
Nam, không phân biệt Bắc, Trung, Nam, đang sống trong nước hay đang ở hải
ngoại, để chia sẻ nguyện vọng thiết tha của tôi. Tôi tha thiết cầu
mong rằng một ngày gần đây, Dân Tộc Việt Nam sẽ lại được thấy,
được nghe, được viết, được đọc và được gọi
một cách chính thức hai chữ “ SÀI G̉N” khi chỉ về thành phố thân yêu trong
ḷng Dân Tộc, một thành phố đă từng được Dân Tộc Việt Nam trân trọng
và yêu qúy, mệnh danh là “ Ḥn Ngọc Viễn Đông”. Hăy trả lại tên SÀI G̉N cho
SÀI G̉N!
Lịch sử thế giới cận đại cũng đă cho chúng ta một bài học.
Những người đứng đầu guồng máy cai trị của Liên Bang Sô Viết
rộng lớn, trong cơn say men chiến thắng, cũng đă thay đổi tên một
thành phố đă có lâu đời bằng tên của “lănh tụ”của họ. Sau
khi tồn tại được 70 năm, chế độ đó đă bị sụp đổ
trước sức mạnh ư chí cương quyết của người dân, và sau đó, tên
gọi nguyên thủy của thành phố lại được phục hồi, giá trị tinh
thần của người dân đă được hoàn trả lại cho người dân.
Tôi coi đây là quy luật của lịch sử và cũng là một tiền lệ cho hiện
tượng SÀI G̉N bị đổi tên. Bài học này, một lần nữa, đă chứng
minh thêm cho định luật: “Triều đại nào rồi cũng sẽ tàn rụi,
thể chế chính trị nào rồi cũng sẽ qua đi, chỉ có Dân Tộc là trường
tồn”.
Hôm nay tôi viết lên những ḍng này và ước mong nhận được sự cảm
thông của những người có chung một tâm trạng. Đứng trước thời
điểm 02 tháng 6 năm 2006, kỷ niệm 30 năm SÀI G̉N mất tên, ngày đó gợi lại
trong tôi nỗi buồn không nguôi, và trong tâm t́nh đó, tôi mong được trao đổi thật
rộng răi với đồng bào trong và ngoài nước về vấn đề này. “Hăy
trả lại cho Dân Tộc Việt Nam những ǵ thuộc về giá trị tinh thần của
Dân Tộc Việt Nam.”
Xin quư vị trong giới truyền thông và các anh em, bạn bè, thân hữu khắp nơi giúp
phổ biến rộng răi những ḍng tâm tư này, với sự quư hóa và ḷng biết ơn
sâu xa của tôi. Khi bài viết này được gởi đi, tôi rất mong được
đón nhận sự hồi đáp của toàn thể đồng bàoViệt Nam thuộc mọi
thành phần và mọi khuynh hướng. Tất cả những ư kiến đóng góp, cho dù những
ư kiến có cái nh́n khác với quan điểm của bài viết này, cũng sẽ được
đón nhận một cách chân thành và trân trọng.
Tại Thành phố
Auckland, New Zealad
Ngày 02 tháng 9 năm
2005
Linh mục Nguyễn
Hữu Lễ
P.O Box 17-516
Greenlane. Auckland
New Zealand
Tel. 64.9. 579-5458
Email: tpslenguyen@yahoo.com